Càng đọc thì lại càng ngẫm nghĩ lại những gì, mình đc nhìn và đọc, lại nhìn lại cuộc đời mình có một phần ở đó, triết lý cuộc đời của kẻ đang tuyệt vọng với tất cả mói quan hệ của mình, ngẫm nghĩ lại thì một phần của mình trong đó. ;-;
Đã có ai từng nghĩ rằng cuộc sống hiện tại không phải là nơi mà chúng ta thật sự tồn tại, mà chính là địa ngục khi chúng ta chết đi được đem tới, trải qua vô vàn khó khăn, khổ đau, không được sống và không được làm điều mình muốn...
Có ai đã từng muốn thoát khỏi cái lồng này, để đi đến một nơi tốt hơn, một nơi không phải lo lắng một điều gì nữa cả. Một nơi mọi người ai ai cũng hạnh phúc, không gian dối với nhau, không còn phải khổ sở với cuộc sống cơm áo gạo tiền.
Mệt mỏi vì phải suy nghĩ về quá khứ hay về tương lai, về việc mình đã làm hài lòng những người khác chưa. Không biết phải làm sao nữa, nó giống như một quả bom hẹn giờ đang đếm từng giờ từng giây để được nổ. Tôi thường rất hay suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống này, nhưng nghĩ càng nhiều nó lại càng làm tôi cảm thấy cuộc sống này chả có cái ý nghĩa đéo gì hết, tất cả chúng ta đều là nô lệ của tư bản.
Sau 12 năm học thứ tôi học được khi lớn lên chính là cách kiếm tiền và kiến thật nhiều tiền.
Kiến tiền để tiêu, để sống... Không có tiền thì không thể sống được. Vậy tôi lại nghĩ thế sống để làm gì? Sống chỉ để kiếm tiền thôi sao? Kiếm tiền tiêu tiền... Rồi chịu khổ 60-70 năm có đáng không? Rồi khi nào tôi mới thật sự được thanh thản?
Đôi khi vào ngày nghỉ không phải đi làm tôi thường đến mỗi bãi cỏ thật xa nằm xuống nhìn lên trời và tận hưởng khoảnh khắc đấy một mình, nhưng mà nỗi lo trong lòng tôi vẫn không thể dừng lại, lo rằng tôi không đi làm thì sẽ có việc gì xảy ra hay có việc quan trong mà có người cần tôi lúc đấy nhưng tôi chẳng thể ở đấy, rồi tôi chợt nghĩ thế giới bên kia có khiến tôi thanh thản hơn không, nó có giống như là một giấc ngủ dài mà tôi không và cũng không muốn thức dậy không, một nơi tôi không cần phải lo lắng một cái gì nữa, một nơi mà tôi không làm phiền cũng như không trở thành gánh nặng của ai nữa.
Cố lên bro , nhiều khi tôi cũng tự hỏi thế giới quan của mình hạn hẹp đến đâu nhưng mỗi khi như thế tôi lại nhìn lên trời để ngắm , tôi cũng k bt ngắm cj nma nó thanh thản . Đã có lúc tôi muốn trường sinh bất tử để xem đất trời này liệu đến đâu cơ . Nên là , ông hãy cố sống tốt hơn nhé! @Duc (Unravelling the World!)
lúc cậu cười tôi đã cười theo punpun à bởi lúc ấy tôi theo đuổi cô ấy k thành công và sự sụp đổ MQH đã làm tôi suy sụp cực dộ đến nỗi bật cười thành tiếng sự níu kéo và cuối cùng là dõi theo cô ấy thật sự rât đau nhỉ ;-;
Bình luận
Chúc ngủ ngon PUNPUN
Có ai đã từng muốn thoát khỏi cái lồng này, để đi đến một nơi tốt hơn, một nơi không phải lo lắng một điều gì nữa cả.
Một nơi mọi người ai ai cũng hạnh phúc, không gian dối với nhau, không còn phải khổ sở với cuộc sống cơm áo gạo tiền.
Mệt mỏi vì phải suy nghĩ về quá khứ hay về tương lai, về việc mình đã làm hài lòng những người khác chưa.
Không biết phải làm sao nữa, nó giống như một quả bom hẹn giờ đang đếm từng giờ từng giây để được nổ.
Tôi thường rất hay suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống này, nhưng nghĩ càng nhiều nó lại càng làm tôi cảm thấy cuộc sống này chả có cái ý nghĩa đéo gì hết, tất cả chúng ta đều là nô lệ của tư bản.
Sau 12 năm học thứ tôi học được khi lớn lên chính là cách kiếm tiền và kiến thật nhiều tiền.
Kiến tiền để tiêu, để sống... Không có tiền thì không thể sống được.
Vậy tôi lại nghĩ thế sống để làm gì?
Sống chỉ để kiếm tiền thôi sao?
Kiếm tiền tiêu tiền... Rồi chịu khổ 60-70 năm có đáng không?
Rồi khi nào tôi mới thật sự được thanh thản?
Đôi khi vào ngày nghỉ không phải đi làm tôi thường đến mỗi bãi cỏ thật xa nằm xuống nhìn lên trời và tận hưởng khoảnh khắc đấy một mình, nhưng mà nỗi lo trong lòng tôi vẫn không thể dừng lại, lo rằng tôi không đi làm thì sẽ có việc gì xảy ra hay có việc quan trong mà có người cần tôi lúc đấy nhưng tôi chẳng thể ở đấy, rồi tôi chợt nghĩ thế giới bên kia có khiến tôi thanh thản hơn không, nó có giống như là một giấc ngủ dài mà tôi không và cũng không muốn thức dậy không, một nơi tôi không cần phải lo lắng một cái gì nữa, một nơi mà tôi không làm phiền cũng như không trở thành gánh nặng của ai nữa.
Tôi muốn kết thúc đời của mình ở tuổi 30.
07:02 AM 20.04.2024 Karlsruhe, Germany.
You can call me
Duc
Yes that is my real name.